XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!


Phan_10

-Uhm – Hắn quay vào trong chuẩn bị nguyên liệu làm bánh, nó nhìn hắn lắc đầu rồi đi ra

-Cần mình phụ không? – Hoàng đi lại mang hộ nó

-Uhm hihi cậu mang giúp mình vào bếp đi, mình ra mua thêm một ít nữa anh Quốc Lâm bảo cần gấp

-Hay để mình đi mua

-Thôi, cậu không biết...à cậu mang giúp tớ vào bếp đi, có anh Duy trong ấy á

-Uhm tớ biết rồi!

Nó thì mang từng khay trứng còn Hoàng thì mang một lúc hai khay. Vào trong bếp nhìn quanh chẳng biết bỏ chỗ nào…

-Anh Duy, trứng đặt ở đâu vậy anh?

-À…đưa anh

Hai khay trứng không phải nhẹ, Hoàng nhìn hắn…một cái gì đó quen thuộc đập vào mắt Hoàng. Là chiếc áo thun bên trong hắn đang mặc được khoác ngoài một chiếc áo sơ mi, “Chiếc áo này chẳng phải lúc nãy ngoài công viên mình thấy anh Thiên Du đã mặc sao?”. Hắn đặt khay trứng xuống, hành động vô thức hắn dùng tay xoa xoa cánh tay bị đau, Hoàng nheo mắt nhìn “Rút cuộc có phải là cùng một người?”. Hoàng bước nhanh đến gần hắn

-Anh Duy, tay áo anh dính gì này? – Hoàng cầm lấy cánh tay phải của hắn, bóp mạnh gương mặt của hắn liền biến sắc

-Cậu đã biết?

-Anh làm vậy với mục đích gì? Anh tiếp cận Trúc Nhi với mục đích gì? – Hoàng tức giận xốc cổ áo hắn lên

-Kìa Hoàng, anh Duy hai người làm sao thế hả? – Nó chạy lại can ra, Hoàng buông hắn ra

-Tôi sẽ không để anh muốn làm gì thì làm – Hoàng bỏ ra ngoài

-Anh Duy, anh có sao không vậy? Hai người có chuyện gì thế?

-Không có gì đâu, em làm việc của mình đi – Hắn quay vào trong

Quốc Lâm kéo Hoàng sang quán nước bên cạnh

-Anh có chuyện gì nói với em sao không nói ở Smile luôn – Hoàng vẫn còn bực

-Em đừng nói chuyện của Thiên Du cho Trúc Nhi biết

-Cả anh cũng biết?

-Uhm, nó là bạn anh

-Sao? – Hoàng đứng dậy

-Ngồi xuống đã, thật ra ban đầu nó muốn biết Trúc Nhi có phải là cô bé trong nhà trẻ mồ côi năm xưa đã từng giúp nó hay không?

-………

-Và đúng như thế! Nó chỉ muốn tìm lại con bé để trả ơn nên nó mới giấu thân phận thật của mình. Nhưng không ngờ giờ nó lại yêu con bé…con bé biết chuyện này chắc sốc lắm

-Vậy Thiên Du chính là Khắc Duy năm đó?

-Uhm

Hoàng thẩn thờ tựa lưng vào ghế, không ngờ sau nhừng ấy năm hắn còn nhớ đến nó, hắn đúng là một người vừa có tình vừa có nghĩa vậy mà Hoàng lại trách oan, nghi ngờ hắn tiếp cận với nó là có dụng ý khác….

-Vậy em đã trách lầm anh Duy

-Uhm

-Mình về Smile đi anh

Quốc Lâm và Hoàng trở lại Smile, Hoàng nhìn nó miễm cười rồi bước vào trong bếp, nó vội theo sau sợ hai người lại có chuyện

-Hoàng, cậu định làm gì vậy?

-Tớ muốn nói chuyện với anh Duy thôi mà, cậu yên tâm không có chuyện gì đâu

-Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?

-Trúc Nhi ra ngoài phụ anh chút chuyện

-Dạ - Nó quay sang hai người kia – Hai người không được đánh nhau nữa đấy

-Uhm mình biết rồi mà, cậu đi đi, anh Lâm đang đợi đấy

Đợi nó bước ra ngoài, hắn mở lời

-Cậu muốn gì?

-Anh có thật sự yêu Trúc Nhi?

-Điều đó liên quan gì tới cậu

-Tốt! Nếu sau này anh làm Trúc Nhi khóc tôi sẽ không tha cho anh, anh nhớ lấy

-Này, ý cậu là thế nào?

-Trúc Nhi nhờ anh chăm sóc…à còn chuyện này nữa, chuyện anh là Khắc Duy tôi nghĩ anh nên nói thật cho cô ấy biết bằng không khi cô ấy phát hiện ra lúc đó…đừng nói sao tôi không cảnh báo trước.

-Cậu…Quốc Lâm đã nói…

-Uhm, xin lỗi vì chuyện lúc nãy

-Cám ơn cậu

-Tôi cảnh cáo anh, nếu làm cô ây khóc tôi sẽ không tha cho anh đâu. Nghe rõ chưa?

-Điều đó cậu không cần phải nhắc

Hoàng trở ra ngoài, chào Quốc Lâm rồi ra về, nó đuổi theo Hoàng để hỏi chuyện

-Hoàng đợi đã

-Cậu ra đây làm gì? Quán đang đông khách lắm

-Cậu cho tớ biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?

-Anh ấy là người tốt, cậu phải thật hạnh phúc đấy Trúc Nhi

-Nè, mình đang hỏi cậu không trả lời mà nói gì thế hả? Trương Hoàng!

-Hì thôi tớ về đây, cậu vào phụ mọi người một tay đi. Chào cậu! – Hoàng lên xe phóng đi để nó đứng đó nhìn theo với nhiều câu hỏi, Hoàng thật khác….

Nó trở về tiếp tục công việc của mình. Đến 9h mọi thứ đâu lại vào đấy, quán đã vắng khách nên Quốc Lâm cho mọi người nghỉ sớm, mọi người đã về gần hết, nó cũng chào Quốc Lâm và hắn rồi ra về.

-Cậu định không nói cho Trúc Nhi biết sao?

-Cô ấy có giận mình không?

-Này…có phải cậu không đấy?

-Tớ biết phải làm gì rồi

Hắn lấy chiếc xe máy của Quốc Lâm đuổi theo nó, nó đi xe đạp chứ tốc độ của nó đi cũng không phải chậm cũng may là hắn dùng xe máy

-Trúc Nhi, đợi đã

-Anh Duy, có chuyện gì vậy? – Nó dừng lại

-Anh có chuyện muốn nói em, mình vào công viên phía trước nhé!

-Dạ

Nó đạp xe còn hắn thì chạy chầm chậm phía sau nó. Đến công viên, tìm một cái ghế đá trống, hai người họ ngồi xuống, trầm ngâm một hồi lâu hắn lên tiếng…

-Lúc trước em kể với anh về một người có tên giống với tên anh

-Anh nói là anh Duy lúc trước sống trong “Vòng tay ấm” hả?

-Uhm…nếu như bây giờ gặp lại anh ta, em sẽ làm gì?

-Em…cũng không biết, có thể là sẽ rất vui, có thể sẽ đánh anh ta một trận – Nó miễm cười lắc đầu

-Nếu như anh ta đã tìm được em mà không chịu nhận em thì em có giận anh ta không?

Nó quay sang nhìn hắn, khó hiểu, sao tự dưng hôm nay hắn ta lại hỏi đến chuyện này, có liên quan gì?

-Em đừng nhìn anh thế…anh chỉ thắc mắc thôi – Hắn gãi đầu, né tránh

-Sẽ rất giận, nếu như anh ấy không chịu nhìn em – Nó nhỏ giọng

-Anh…

Hắn muốn nói ra nhưng sao vẫn không thể mở miệng được

-Anh Mã, là cô bé trong Smile – Tên Sang chỉ về hướng nó và hắn đang trò chuyện, Đan Mã chau mày bước nhanh đến gần

-Cô bé, anh Mã có chuyện muốn nói với cô

Tên Sang bước đến trước mặt hắn và nó, hắn nhìn cái tên có vóc dáng cao ráo, ngạo mạng đang đứng cách mình không xa chau mày tỏ vẻ không ưng ý

-Các ngươi muốn gì? – Hắn đứng dậy, nó cũng đứng theo

-Ấy ấy…bọn ta chẳng muốn gây chuyện gì cả, chỉ là đại ca của bọn ta để ý cô em đây, muốn gặp cô em một lúc thôi…cô bé đi nào

Tên Sang đưa tay lên chuẩn bị nắm tay nó kéo đi thì bàn tay đó bị hắn giữ lấy bóp chặc khiến tên Sang phải kêu la thất thanh hắn mới buông ra, tên Sang chạy về phía đồng bọn, bọn họ đi đến gần

-Chúng tôi không có ý xấu, chỉ muốn hỏi cô bé vài câu – Đan Mã lên tiếng

-Tôi không có gì để nói với anh – Nó rụt rè

-Đã nghe rõ chưa? Cô ấy không có gì để nói với các anh, làm ơn tránh ra – Vẻ phong thái lạnh lùng của hắn làm Đan Mã cảm thấy căm ghét, hắn kéo tay nó đi ngang qua bọn họ, bàn tay nó liền bị Đan Mã níu lại, ánh mắt hun tợn muốn bảo vệ nó dành cho Đan Mã hiện ra còn Đan Mã đưa ánh mắt thách thức giương về phía hắn

-Buông tay cô ấy ra…không thì đừng trách

Hắn lạnh giọng, nó có cảm giác gì đó khác lắm, sao anh Duy lạ đến thế? lạnh lùng đến thế? đáng sợ đến thế? nhưng lại làm cho nó có một cảm giác thật an toàn…sao giống…????

-Hừ…đừng để không khí trở nên nặng nề hơn chứ anh bạn

Đan Mã vừa dứt lời hắn đã lấy bàn tay kia của mình đánh mạnh vào tay Đan Mã, kéo nó về phía mình đồng thời tặng cho Đan Mã một cú như trời nhán khiến Đan Mã không kịp trở tay. Bọn đàn em liền xong vào đánh hắn, hắn một tay kéo nó một tay đánh trả

Quét…quét…tiếng còi của bảo vệ công viên cùng đội tuần tra, Đan Mã liền gia lệnh cho bọn thuộc hạ rút lui đồng thời không quên để lại lời cảnh cáo

-Mày nhớ lấy, món nợ ngày hôm nay tao sẽ đòi – Đan Mã trợn mắt nhìn hắn nói, trước khi bỏ đi anh ta nhìn nó thêm một lần nữa, sao ánh mắt đó lúc nào cũng tha thiết nhìn nó như muốn nói điều gì chăng?

Chương 24: Ngày Sinh Nhật

24.Ngày sinh nhật

Hôm nay là ngày 16 – 6

-Trúc Nhi dậy chưa con?

-Dạ…sao mẹ dậy sớm vậy?

-Uhm con rửa mặt đi rồi vào đây, mẹ nấu xong món canh con thích rồi nè

-Nhưng sao mẹ lại…

-Con không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật con mà!

-Con quên mất, hihi cám ơn mẹ!

Ăn xong, nó chuẩn bị đến trường…tít tít tít…tin nhắn từ Hoàng

-“Chúc công chúa Bé Pủn sinh nhật vui vẻ, ngày càng xinh đẹp và đáng yêu….mau ra ngoài có “Hoàng Tử” đang đợi”

Đọc xong tin nhắn nó vội ra ngoài, nhìn thấy Hoàng nó nỡ một nụ cười thật tươi

-Hoàng!

-Tặng cậu…sinh nhật vui vẻ!

-Cám ơn cậu!

-Mình đi thôi!

Bước vào lớp với nụ cười rạn rỡ trên khuôn mặt, Hoàng trông nó vui vẻ cũng vui lây.

Tiết học bắt đầu, hắn bước vào lớp vừa nhìn thấy nó…nó vội quay đi hướng khác nụ cười liền tắt đi, hắn cũng hiểu vì sao nó trở nên như thế!!

Ra về, Hoàng cùng nó đi ra bãi giữa xe, tit tit tit…điện thoại nó có tin nhắn

-2h sang nhà tôi

Nó nhăn nhó, đúng là nó không muốn đi tí nào cả cứ nghĩ về chuyện hôm qua nó vẫn còn tức anh ách

-Trúc Nhi sao thế? – Hoàng hỏi nhưng Hoàng cũng biết tin nhắn đó là của ai

-Hi không có gì đâu…mình đi nhanh về thôi, trưa rồi

-Chút nữa mình sang đón cậu ra công viên nhé!

-Nhưng mà…mình…

-Cậu bận à…vậy thì…

-Không…không…uhm tí 1h cậu sang nhà tớ nhé!

-Uhm, hi mình về thôi!

Tại nhà hắn, hắn đang cầm trên tay chiếc hộp nhỏ ngắm ngía rồi tự miễm cười

-Thiên Kỳ…mau trả anh

-Hihi cái gì trong này thế? – Thiên Kỳ giơ lên ngắm

-Mau trả anh – Hắn giật lấy nhưng Thiên Kỳ đã tránh kịp

-Anh tặng gì cho chị Trúc Nhi vậy? – Thiên Kỳ giơ trước mặt hắn, hắn nhanh tay giành lại được

-Không liên quan đến em, lo mà ôn bài thi đi

-Hứ…không nói thì em đi nói cho chị Trúc Nhi biết anh chính là Khắc Duy, xem chị ấy phản ứng thế nào ha (Thật ra Thiên Kỳ vẫn chưa hề biết nó chính là đứa bé mà hắn đang tìm kiếm, cô chỉ biết hắn đang hoá trang thành Khắc Duy mà Khắc Duy thì thân thiện rất được lòng của nó còn Thiên Du là lạnh lùng…theo Thiên Kỳ là nó vừa ghét vừa yêu)

-Thôi được rồi…em muốn gì nói đi – Hắn ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn Thiên Kỳ với nụ cười ma mảnh

-Hihi anh hai, tối nay em nghe nói Smile không làm viêc

-Ừ thế thì sao?

-Em đi với anh Quốc Lâm ra ngoài một chút nha

-Không được

-Đi mà anh hai

-Không là không

-Được thôi, vậy em đi nói cho chị Trúc Nhi nghe

-Đi nhớ về sớm

-Hihi cám ơn anh hai

Đúng 1h Hoàng đã có mặt ở nhà nó. Cả hai ra ngoài công viên, công viên vào giờ này khá vắng người nhưng như vậy mà đỡ ồn ào hơn. Nó và Hoàng đi tản bộ trong công viên đi đến đoạn trông thấy một số người đang câu cá, nó thích thú chạy lại xem, Hoàng thuê hai cái cần câu đi lại nó

-Cậu câu không?

-Thôi tớ không biết đâu, cậu câu cá đi tớ xem

Hoàng thả cần xuống được một lúc sao thì cá đã cắn câu, Hoàng giật mạnh…nhìn thấy con cá nó nhảy cẩn lên…Hoàng đúng lá một tay sát cá, câu được một lúc mà cá đã gần đầy chiếc giỏ, vì mải mê với những con cá mà nó đã quên bén đi khi nhìn lại đồng hồ thì đã gần 3h, nó rối rít

-Hoàng…mình có việc phải về ngay

-Có chuyện gì sao cậu gấp thế?

-Mình…

-Uhm thì mình về, để tớ trả cần cho người ta đã

-Uhm…nhanh nhanh nha Hoàng

Đưa nó đến nhà, chào tạm biệt Hoàng nó vội chạy vào nhà leo lên chiếc xe yêu quý của nó phóng như bay đến nhà của hắn. Ketttttttttt…..vừa thắng xe, cánh cổng nhà hắn cũng vừa mở ra, chiếc xe của hắn dừng lại ngay trước nó, hắn bước ra…cho hai tay vào túi quần chậm rãi bước đến gần nó…điệu bộ này nó thật ghét mà sao nó lại bị hút hồn bởi điệu bộ này thế nhỉ?

-Em đến trễ!

-Tôi…à tôi…

-Anh Minh mang chiếc xe này vào trong

-Vâng, thưa cậu chủ

-Này…anh mang xe tôi vào trong làm gì thế hả?

Hắn không nói gì kéo nó vào trong xe

-Anh đưa tôi đi đâu thế?

-Yên nào! – Hắn thắc dây an toàn cho nó, nó thì đang nín thở vì sự tiếp xúc quá gần này, hắn cười nhẹ rồi lái xe đi

Đưa nó đến một vùng ngoại ô cách thành phố không xa, hắn dừng xe lại trước một ngôi nhà được trang trí bằng tre, vừa hiện đại vừa cổ kính trông thật đẹp. Nó bước xuống xe với một cảm xúc thật khó tả, mọi thứ dường như tĩnh lặng, bên ngoài ngôi nhà được bao bọc bởi hàng cây to và một số loài hoa dại được trồng xung quanh. Nó chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc của mình thì cánh cửa ngôi nhà được mở ra, bọn trẻ ùa chạy ra, đứa lớn nhất đi cuối cùng đẩy chiếc xe ra trên xe là một chiếc bánh lớn

“Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday

Happy birthday to you”

Bọn trẻ hát xong liền vỗ tay, nó cũng vỗ tay theo, thật là bất ngờ nó xúc động đến rơi nước mắt không thể nói lên lời nào

-Chị Trúc Nhi thổi nến đi

-Chị Trúc Nhi

-Em thổi nến đi

Nó nhìn hắn, nhìn mọi người rồi thổi nến. Chiếc bánh được để sang một bên, nó đón nhận quà từ những đứa trẻ, miệng nở nụ cười hạnh phúc thật hạnh phúc…lâu rồi nó không có cảm giác hạnh phúc lớn thế này.

-Anh Thiên Du tới lược anh tặng quà cho chị Trúc Nhi kìa! – Cu Tí

Hắn miễn cười, tay gãi đầu

-Anh…quên mất rồi

Có một chút thất vọng…. 

@

-Vậy thì anh hôn chị Trúc Nhi xem như quà tặng đi, sơ cũng hay làm thế với em – bé Bo nói to làm nó đỏ mặt, hai tay quơ quơ ý bảo không cần

-Uhm, anh sẽ làm

-Này, anh đừng có mà làm bậy nha!

-Anh nói anh làm bậy bao giờ?

Hắn đi đến gần nó vừa nói dứt câu, nhanh như cắt đôi mô hắn đã phớ nhẹ qua đôi môi của nó, chỉ nhẹ thôi nhưng hiệu ứng khá mạnh…cả bọn trẻ thì ồ lên vội lấy tay che mắt lại, nó thì đứng chết trân…

-Anh đã tặng quà cho chị Trúc Nhi xong rồi nha mấy đứa

-Đâu phải hôn ở chỗ đó đâu anh Thiên Du, hôn trên má kia mà – Bé Bo chỉ vào má của mình, hắn ngượng, nó thì phì cười

Bọn trẻ được sắp xếp vào chỗ ngồi, được người làm trong nhà phục vụ ăn uống no say. Còn hắn đưa nó ra sau vườn, nó bước đi trước vì bị thu hút bởi vườn hoa nơi này, đủ các loại hoa và màu sắc trong cứ như đang ở một vùng nơi tiên cảnh.

Nhìn thấy nó đang thả hồn theo hoa làm hắn phải ghen tị “Phải chi nó cũng chú ý đến hắn như thế!”.

-Em làm anh ghen tị với bọn chúng quá

-?? – Nó nhìn hắn khó hiểu

-Nếu em chịu nhìn anh như nhìn chúng thì hay biết mấy

-Sao anh biết không… – Nó lỡ lời vội lấy tay che miệng

-Em vừa nói sao? – Hắn vui mừng muốn nghe lần nữa

-Không…không có gì – Nó làm bộ không chú ý mà tiếp tục ngắm hoa

Hắn miễm cười bước đến gần nó hơn, cầm bàn tay nó lên làm nó giật mình, hắn đặt chiếc hộp nhỏ vào tay nó

-Tặng em, sinh nhật vui vẻ

-….

-Em mở ra đi, quà của em đấy

Nó tò mò không biết hắn tặng nó cái gì? Nhưng cũng ngại không dám mở ra, hắn đành mở hộ nó. Chiếc hộp nhỏ được mở ra, nằm trong đó là chiếc kẹp tóc hình con bướm có đính vài hạt đá mà nó đã trông thấy lúc đi cùng hắn trong siêu thị. Nó bất ngờ cộng ngạc nhiên, vừa thích thú vui mừng, nó ngước nhìn hắn

-Sao anh biết tôi thích nó?

-Này, sao cứ thích xưng tôi thế nhỉ? Dù sao em cũng nhỏ tuổi hơn anh kia mà

-Nhưng quen rồi – Nó quay đi hướng khác

-Vậy thì sửa ngay bây giờ đi, gọi một tiếng anh và xưng bằng em xem nào – Hắn xoay người nó lại

-Tôi…

-Tôi?

-Ơ…e…em được chưa?

Nó đỏ mặt xoay người đi, hắn cười mảng nguyện, bước đến đối diện với nó, cầm lấy chiếc kẹp trong chiếc hộp cài lên tóc nó, nó đứng yên đó…cài xong hắn hôn lên mái tóc nó, nó không phản ứng nữa chỉ thấy một cảm giác hạnh phúc đang chạy khắp người nó

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .